Trường ĐHXD thân yêu của tôi. Năm 89 vào trường mới 17 tuổi. Cả một thời trai trẻ. Cuộc sống, tình yêu, hoài bão, ý chí nhân cách...
Bạn hãy nhớ lại xem, còn có ai lo cho bạn không điều kiện và không giới hạn như họ hay không?
Và bạn đã làm được gì cho họ?
Nhiều khi mấy thằng nhóc nhóc trẻ trẻ chê cái giao diện của dtPro MyHouse cổ lỗ, hơi tự ái. Nhưng mình là dân kỹ thuật, có phải IT đâu. Nên đành chấp nhận.
Lúc trước như này thì thấy tiếc thời gian kinh khủng. Luôn muốn ngày có thêm vài tiếng nữa, vì lúc nào cũng bận túi bụi.
Mình đã tìm ra phương pháp: Chửi
Việc này củng cố quan điểm của mình là không nên mua bảo hiểm, vì hệ thống luật pháp của mình còn chưa hoàn thiện nên không bảo vệ được quyền lợi khách hàng. Công ty bảo hiểm muốn xử sao thì xử.
CHIA SẺ QUAN ĐIỂM CÁ NHÂN VỀ BẢO HIỂM NHÂN THỌ
Cây quýt ở Giang Nam thì ngọt, về VN thì chua. Bảo hiểm rất hay ở nước ngoài, về VN trở thành phiên bản mang đậm màu sắc VN.
Thế là quyết định có xài cho sướng, chẳng tội gì gom góp cho bọn nó. Tất nhiên, lúc lấy ra chẳng được bao nhiêu, chắc cũng mất hơn trăm triệu. Nhưng với tôi thì thấy bình thường, vì tiền đó coi như mình sử dụng dịch vụ của họ, vì trong thời gian đó nếu có chuyện thì họ sẽ đền bù (cứ hy vọng là họ sòng phẳng đi).
Mình thích xem phim chiến tranh. Lúc trước thì xem để hiểu thêm về lịch sử. Nhưng dần nhận ra phim phải đưa vào rất nhiều chi tiết để tăng tính hấp dẫn, nút thắt nọ kia nên tính lịch sử rất tương đối. Nên sau xem chỉ để cảm nhận cuộc sống, số phận con người trong chiến tranh, bối cảnh chung của thời đó thôi.Mình thích xem phim chiến tranh. Lúc trước thì xem để hiểu thêm về lịch sử. Nhưng dần nhận ra phim phải đưa vào rất nhiều chi tiết để tăng tính hấp dẫn, nút thắt nọ kia nên tính lịch sử rất tương đối. Nên sau xem chỉ để cảm nhận cuộc sống, số phận con người trong chiến tranh, bối cảnh chung của thời đó thôi.
Hình như tới cái tuổi này, tự nhiên suy nghĩ vậy hay sao ấy. Nhớ lúc còn trẻ, còn hừng hực máu lửa kiếm tiền, cũng có những bác lớn tuổi nói kiểu như vậy. Và luôn kết thúc bằng câu "khi nào bọn mày lớn tuổi sẽ hiểu"
Cái anh bán dầu lấy đồng xu, đặt lên miệng chai, múc gáo dầu giơ cao lên hơn thước rồi từ từ rót dầu lọt qua đồng xu đầy chai dầu.
Mới từ tốn bảo anh bắn cung rằng: "Quen tay thôi, có gì mà khoe khoang"
CÓ KHI NÀO NỀN VĂN MINH CỦA CHÚNG TA LẠI LÀ "UNG THƯ" CỦA TRÁI ĐẤT?
Nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi, có khi nào sự phát triển đó lại chính là ung thư của hệ sinh thái này không? Chúng ta đang chơi "cheat" (gian lận) với tự nhiên. Và Mẹ Thiên Nhiên Vĩ Đại sẽ luôn có cách để cân bằng mọi thứ. Có thể 100.000 hay 1.000.000 năm sau sẽ có những "người nguyên thủy", cùng với những loài hổ báo kỳ đà ... những sinh vật sống sót và thích nghi được sau những thảm họa về khí hậu hay gì đó do con người tạo ra trong thời đại này.
Hãy học đánh bài ngay khi còn chưa muộn!
Nếu là ông anh này trong trường hợp BS Đào, anh ta có thể tự tạo ra mọi thứ, nếu muốn. Có thể cãi vã với an ninh, chọc giận vài ba câu cho họ cáu lên, cãi vã chửi bới, nói những câu xúc phạm đại khái kiểu "mọi đen" gì đó v..v.. Nhưng tất cả đều làm kín, chỉ những thứ máu me và bị bạo hành mới show ra để mọi người đều thấy.
NHÂN CHUYỆN DOANH NHÂN 200 TỶ ĐÔ, BÀN CHUYỆN THẾ HỆ HOANG TƯỞNG Ở VIỆT NAM.
Xét từ bản thân ra, thì tôi thấy có lẽ Việt Nam tỷ lệ hoang tưởng có lẽ nhất thế giới. Lúc tỉnh rồi mới nghĩ lại, sao có lúc mình lại mơ ước những điều điên rồ như vậy?