CHIA SẺ QUAN ĐIỂM CÁ NHÂN VỀ BẢO HIỂM NHÂN THỌ
Cây quýt ở Giang Nam thì ngọt, về VN thì chua. Bảo hiểm rất hay ở nước ngoài, về VN trở thành phiên bản mang đậm màu sắc VN.
Thế là quyết định có xài cho sướng, chẳng tội gì gom góp cho bọn nó. Tất nhiên, lúc lấy ra chẳng được bao nhiêu, chắc cũng mất hơn trăm triệu. Nhưng với tôi thì thấy bình thường, vì tiền đó coi như mình sử dụng dịch vụ của họ, vì trong thời gian đó nếu có chuyện thì họ sẽ đền bù (cứ hy vọng là họ sòng phẳng đi).
Hôm qua thấy có chị chửi như hát, mình nhớ lại hồi trẻ trâu với thanh niên trâu còn ở ngoài Bắc, cũng luôn mồm: DCMM, DLMM, DCLMM ... nói chung, hình như hồi đó thấy thế mới là văn minh hay sao ấy, nên share cho vui.
Tiện nói chút về bảo hiểm nhân thọ, là quan điểm cá nhân để thêm cân nhắc khi mua nhé các bạn.
- Ở VN luôn có một hệ thống bảo hiểm cực kỳ tuyệt vời: Đó là gia đình, họ hàng, bạn bè, người thân ... Người nước ngoài rất sòng phẳng, nên cũng lạnh lùng, vợ chồng đi ăn đi taxi chia tiền bình thường, con trên 18 đi học vay bố tiền đóng, đi làm trả. Già vào viện dưỡng lão. Vì vậy bảo hiểm là cực kỳ hữu dụng. Còn VN mình khi khó khăn sẽ được trợ giúp gần như vô hạn (theo khả năng) từ gia đình và người thân nên bảo hiểm không phải là nhu cầu bắt buộc (đang muốn khóc).
- Khi mình mua năm 2007, là lúc bắt đầu khó khăn, là tính tiểu nhân phòng bị gậy. Mua cái bảo hiểm có cả quyền lợi ốm đau nằm viện gì đó. Lỡ mình ốm đau hay gì thì vợ có tí tiền lo bước đầu, đỡ phiền gia đình.
- Mình biết tí về kinh tế, nên hiểu rất rõ là với kiểu lạm phát ở VN thì mua tới lúc lấy chẳng còn bao nhiêu. Khi Manulife nói là có thể điều chỉnh theo lạm phát, OK mua.
- Hết năm đầu, nó thông báo điều chỉnh. Thấy phí tăng 10 thì tiền chỉ được tăng 8. Hỏi thì nó trả lời theo kiểu huề vốn (phục bọn bảo hiểm ở chỗ này, cách nói rất hay, toàn nói tới quyền lợi, làm khách hàng sướng lỗ tai nhưng thực tế lại là thiệt). Ức chế.
- Mấy năm sau, đỡ đỡ khó khăn, mua được cái nhà. Thấy cứ đóng tiền đều, mà tới năm 2032 mới được lấy (hợp đồng 20 năm, 5 năm sau mới được lấy). Nghĩ bụng kiểu lạm phát này thì tới đó tỷ chắc được cái xe máy. Có cái nhà "bảo hiểm" rồi, đỡ lo.
- Lại thấy báo chí nói nhiều về mấy vụ khiếu nại nọ kia. Mang cái hợp đồng ra đọc, chi chít chữ. Tìm hiểu thêm thì thấy trừ ngẻo, còn ốm đau nọ kia khó mà lấy được tiền bọn nó. Với luật pháp VN thì việc khiếu nại kiện tụng gần như không có hy vọng. Nhìn thấy cái bảo hiểm xe máy, đã có ai lấy được tiền bọn nó chưa?.
- Chính do luật pháp mình còn lỏng lẻo và tiêu cực nhiều, nên bảo hiểm chỉ chú trọng "lùa gà", dụ người ta mua. Hợp đồng thì cài đủ thứ bất lợi vào. Tới hồi có chuyện cãi chày cãi cối, không thực hiện việc đền bù sòng phẳng. Nên dần mọi người có cái nhìn ác cảm (chỉ đỡ hơn đa cấp một chút).
- Cây quýt ở Giang Nam thì ngọt, về VN thì chua. Bảo hiểm rất hay ở nước ngoài, về VN trở thành phiên bản mang đậm màu sắc VN.
Thế là quyết định có xài cho sướng, chẳng tội gì gom góp cho bọn nó. Tất nhiên, lúc lấy ra chẳng được bao nhiêu, chắc cũng mất hơn trăm triệu. Nhưng với tôi thì thấy bình thường, vì tiền đó coi như mình sử dụng dịch vụ của họ, vì trong thời gian đó nếu có chuyện thì họ sẽ đền bù (cứ hy vọng là họ sòng phẳng đi).
Nhưng mà kiểu VN, nếu có người thân quan chức trong Công ty bảo hiểm thì lại ngon. Tôi nghe nói mới rồi có vụ bà kia, có người nhà làm to trong bảo hiểm, cũng mua gói bảo hiểm rất to, đang đi trên đường ... À mà thôi.
----------------------
dtPro MyHouse - Báo giá nhanh, dễ trúng thầu và thi công có lời